Bài thơ Tuổi học trò

Giới thiệu về nhà thơ Đặng Văn Đạt

Huân huy chương


Tự sự

Thấm thoát lộc trời đã bẩy mươi
Chẳng vấn vương chi “cái sự đời”
Deo dang mỗi sáng vui chân bước
Thể dục dưỡng sinh với mọi người

Cơm thường ít thịt lắm rau tươi
Thủ đô “Hòa bình” dạo phố chơi
Ngắm cảnh non sông đang đổi mới
Bài ca xây dựng ta vươn tới

Tuổi học trò


Cái tuổi học trò ngây ngô ấy
Một thoáng bâng khuâng một thoáng buồn
Cửa sổ tình yêu trên trang giấy
Đắm đuối u mê - thổn tức tuôn

Lỡ làng

Tình yêu như cái nhụy vàng
Khi thơm bướm lượn khi tàn bướm đi
Đời người con gái có “thì”
Lúc thơm cố giữ đến khi muộn màng
Than thân trách phận dở dang
Sao không tính trước “lỡ làng” còn chi.

Giao thừa

Cả nhà quây tụ đón chờ
Mẹ bên mân cung đón giờ thắp nhang
Thiêng liêng là phút xuân sang
Tiếng “ngài chủ tịch” vang vang trong đài

Pháo hoa vụt sáng đêm dài
Mùa xuân hy vọng tương lai sáng ngời
Giao thừa đón tết nơi nơi
Gia đình hạnh phúc muôn đời ấm no

Sốt giá

Ba vạn một mớ rau tươi
Dân nghèo đổi lấy “mông tơi” ba đồng
Vài ba con tép cá đồng
Tiền không đủ trả chạy không về nhà

Về nhà ta sẵn tương cà
Cơm canh tươm tất tạm và lưng cơm
Bao giờ rau cá hạ cơn
Cơm nghèo ta sẽ khá hơn bây giờ

Ông say

Chuyện con ông chẳng vân vi
Chuyện nhà chuyện cửa hiếm khi ông làm
Vợ ông, ông sẵn phũ phàng
Một, hai ông “nện” chẳng màng chi chi
“Bợm nhậu” đến rủ ông đi
Ra về “bí tỉ” ngủ khì thâu đêm
Gọi ông, ông nổi cơn điên

Yêu

Yêu người yêu cả dáng đi

Yêu môi mọng đỏ mỗi khi mình cười
Mình về ta nhớ mình ơi
Chiếc lưng ong bướm dáng ngồi đến yêu

Ngày đi, tháng đến, chiều chiều
Dõi con mắt biếc liêu xiêu cõi lòng
Nhớ mình sớm tối đều mong
Mình đi ta nhớ ta trông ngóng hoài

Nhập chiêu

Khi “nàng” lạnh như tiền
Chớ vô ngồi kế bên
Ráng chờ nàng hết điên
Nếu không – biết “chiêu” liền
Tốt “chước” không luyên thuyên
Hãy ngồi yên nhập “thiền”
Lòng nhủ lòng “yên yên”
Nàng – xung thiên – hết liền.

Xa cách

Anh xa em rồi hỡi em yêu
Xa bao ngày tháng thật yêu kiều
Có ngày năm ấy – anh xa vắng
Em bảo vì yêu khóc thật nhiều

Anh xa em rồi hỡi em yêu
Ngõ xưa lỗi cũ vẫn đi về
Dấu chân in dài theo năm tháng
Chao đảo rồi đây như cánh diều

Album ảnh



Anh đến bên em một chiều mưa

Anh đến bên em một chiều mưa
Ngọn đèn đón ngõ gió đung đưa
Con đường ẫm nước – sóng vỗ sóng
Vì có “tình yêu” trời vẫn chừa

Em đứng bên thềm chờ đón anh
Mắt tròn âu yếm sáng long lanh
Hàng môi mọng đỏ cười duyên dáng
Mắt rượi trong anh – ngọn gió lành

Tầu điện xưa

Ngày xưa tàu điện leng keng
Lắc chuông “lách cách” khi đèn còn chong
Tao trên khách sớm ngồi đông
Toa dưới dành phận long đong thấp hèn
Tầu đi từ bến Mơ (1) quen
Gánh hàng sôi lúa đâm chèn sàn trên
Lạch bạch mải miết bước lên
Là bà xách “dọ gà” kèn cựa trong
Thong dong túi sách – xách không
Đôi chàng “sĩ tử” lông bông bám ngoài
Bé em “lếch mếch” củ khoai
“Mẹ ơi! Lên với” vừa nhoài vừa rên

“Tết” xưa và nay

Hoa đào khoe sắc đón xuân sang
Bánh trưng gạo muối gọi tết vào
“Quý Tỵ” đầu xuân lịch bóc mới
Nhà nhà mở cửa khách vào chơi

Tiếng cười râm ran khách và tôi
Nâng chén chè xanh kề bờ môi
Chủ khách thay nhau hân hoan nói
Bác bác tôi tôi thêm một tuổi